Anh ta cầm tiền và cười như điên, thậm chí không thèm nhìn đứa trẻ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cậu bé cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Thì ra anh ta thực sự không đáng được nhắc tới và chẳng ai quan tâm tới anh ta cả.
Thế giới này rộng lớn đến nỗi không có nơi nào thực sự thuộc về anh ấy.
Cậu bé là một đứa trẻ tình cảm và không thể không cảm thấy rất lạc lõng trong tình huống này.
Cố Uyển cũng có cảm giác giống như anh, cô không ngờ đứa con của mình, sau khi chịu nhiều đau khổ như vậy, vẫn có thể có tính cách như vậy, cô không biết mình cảm thấy thế nào.
Cố Uyển lên tiếng, vừa để an ủi anh vừa để an ủi chính mình: "Em đã làm rất tốt, em là tấm gương để mọi người học tập. Anh sẽ tự hào về em."
Nhưng con mới năm tuổi, tương lai còn dài, ta tuyệt đối không thể để con ở lại đây một mình.
Tin tôi đi, đi theo tôi là quyết định bạn sẽ không bao giờ hối hận.
“
Một lúc lâu sau, cậu bé mới khẽ gật đầu.
Cố Uyển mừng rỡ: “Tiểu Nam, cô ở lại xử lý những việc tiếp theo đi.”
“
“Đừng lo lắng, ông chủ.
“
Sau đó, anh quay lưng lại với cậu bé và đưa cho Tiểu Lưu một lọn tóc của mình, một lọn tóc của đứa trẻ.
Tiểu Lưu hiểu ngay và nhanh chóng cùng người của mình rời đi.
Cố Uyển ôm đứa bé vào lòng: "Đi thôi."
“
Nói xong, anh ta bỏ đi.
Khi tới cửa, chú bé nhìn sâu vào người đàn ông và ngôi nhà nơi anh đã sống suốt năm năm: anh đã đi rồi và sẽ không bao giờ quay trở lại.
Cố Uyển ôm chặt lấy anh, đi về phía xe, cậu nhóc đã sớm nhìn thấy xe trên đường, nhưng chưa từng nghĩ tới có thể lên xe rời khỏi đây.
Đôi mắt nhìn xung quanh đầy ngạc nhiên.
Cố Uyển mở cửa muốn bế anh vào trong nhưng lại sợ đến mức cứ co rúm lại trong vòng tay Cố Uyển.
Thật ra, anh không hề co rúm vào trong vòng tay của Cố Uyển, anh chỉ vô thức muốn rút lui, nhưng anh không có cách nào rút lui trong vòng tay của Cố Uyển.
Cố Uyển liên tục nhẹ nhàng dùng tay an ủi anh: "Không sao đâu, đây là xe của tôi mà.
Anh ở đây để đưa chúng ta về nhà. Anh sẽ bảo vệ em và sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu.
Tôi sẽ ngồi cùng bạn và chúng ta hãy thử xem.
“
Được an ủi như vậy, anh mới ngừng co rúm vào lòng Cố Uyển, nhưng vẫn nắm chặt góc áo của Cố Uyển, để Cố Uyển ôm anh ngồi vào lòng mình.
Cố Uyển đặt cậu ngồi xuống ghế, cậu nhóc rất không thoải mái, trước giờ chưa từng cảm nhận được đệm mềm mại như vậy, đống rơm này là dì hàng xóm bí mật đưa cho cậu, là chiếc đệm tốt nhất mà cậu có.
Cả toa xe sạch sẽ và gọn gàng. Cậu nhóc có chút bồn chồn, sợ quần áo bẩn của mình sẽ làm bẩn chỗ này.
Cố Uyển biết rằng mình không dễ dàng chấp nhận mọi chuyện cùng một lúc, không thể nóng vội, phải từ từ.
Nhìn thấy miệng anh khô khốc, bụng thì chướng, lại nghĩ đến chiếc bát rỗng, tôi đoán anh hẳn đã không ăn gì trong nhiều ngày.
Cố Uyển cảm thấy rất đau lòng, nhưng cô không dám tùy tiện cho anh uống thứ gì, sợ anh bị nghẹn, vì vậy cô lấy hộp sữa đã chuẩn bị từ lâu từ trong túi ra.
Đưa cho anh ta, "Tôi thấy khóe miệng của anh khô quá, uống chút sữa trước đi, khi đến thành phố tôi sẽ chuẩn bị món gì đó ngon cho anh."
“
Cậu bé đã không ăn gì trong nhiều ngày và đã uống hết số nước còn lại vào đêm qua.
Anh chưa từng uống sữa nên vô thức liếm môi, không dám đưa tay ra nhận.