Bạn gái của Tống Văn Bác là bác sĩ ở bệnh viện quân y nên cũng biết chuyện này.
Suy cho cùng, anh là một sinh viên xuất sắc ở học viện quân sự và đã giành được nhiều danh hiệu trong thời gian học tập tại trường, vì vậy hiệu trưởng Tống rất chú ý đến anh.
"Không phải, hiệu trưởng, anh hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây..." Hoắc Tiểu Hàn ngồi thẳng người, lưng thẳng như cây thông, đang định giải thích lý do thì Tô Uyển bưng một cốc nước ấm đặt trước mặt anh.
Hoắc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn cô, Tô Uyển hạ mi dài xuống tránh ánh mắt của anh, đặt ly xuống, xoay người đi vào bếp.
Rõ ràng là anh ta không muốn Hiệu trưởng Tống biết rằng họ quen nhau.
Nhưng nhìn chung, bọn họ quả thực không quen biết, từ thôn Tiền Đường đến bây giờ, số lần nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, bọn họ hiện tại không có quan hệ gì, cho dù có, cũng là quan hệ cảm tạ giữa cha hắn và Tô gia, hắn chỉ phụ trách dẫn người đến Bắc Kinh.
Hiệu trưởng Tống nhìn hành động của Hoắc Tiểu Hàn, nghi ngờ hỏi: "Cậu đợi con gái tốt nghiệp trung học rồi mới báo hôn sao?"
"Tiểu Hỏa, nếu đã đưa người đàn ông về nhà sống chung, thì nên nhanh chóng tổ chức tiệc cưới đi. Nếu không, nếu trước khi kết hôn, cô ở trong nhà người đàn ông kia, người ta khó tránh khỏi bàn tán, ảnh hưởng không tốt đến cô."
"Hiệu trưởng, không phải như anh nghĩ đâu. Cha tôi rất cảm kích vì đã cứu mạng cô ấy, tôi chỉ coi cô ấy như em gái. Tôi đưa cô ấy đến Bắc Kinh để học, vì muốn chăm sóc cô ấy. Chúng tôi không có quan hệ gì cả." Hoắc Tiểu Hàn giải thích.
Khi nhà họ Tô yêu cầu anh trao đổi thư từ với Tô Tiểu Huệ để đi xem mắt, anh chỉ đối xử với cô như em gái.
Trong thư còn có nội dung động viên Tiểu Huệ cố gắng học tập.
“妹妹?可我怎么听说是你爸给你介绍的相亲对象?你刚调回北平的时候,有不少人要给你介绍对象,都被你爸给回绝了。”宋校长有些纳闷。
“嗯,不合适。”霍枭寒唇角绷直,声音没有一丝起伏和涟漪。
“哦,是这样啊。”宋校长若有所思地点点头,颇有些惋惜:“那这么说,你现在还没处对象?”
“是。”霍枭寒依旧坐得端正笔直,点了点头。
漆黑的深眸朝厨房看了一眼,又看了一眼面前可口的饭菜,可能自那之后苏婉学会了做菜也不一定。
于是就找了一个理由解释他突然造访的缘由:“校长,现在天气热,荔枝放不住,本来今早就要来拜访您的,但是上午临时开了个紧急会议,所以就耽误了一些时间。”
随后起身就要离开:“校长,单位还有事,我就先回去了。”
霍枭寒话刚说完,宋校长的爱人杨书记就下班回来了,对这位二十六岁就当上团长的优秀军校生印象深刻。
夫妻两人硬是拉着他留下吃顿饭再走。
“小婉啊,快别忙活了,过来和我们一块儿吃。”杨书记知道乡下女孩脸皮薄,特意进厨房将苏婉拉到四方桌前坐下。
“婶婶,我现在还不饿,你们先吃,我把锅洗了。”苏婉确实不饿,想要站起身又重新被杨书记按回到了座位上。
“一大早过来就开始忙了,瞧你后背衣服就没干过,怎么不饿。”杨书记嗔怪着,不许苏婉起身。
“对了,小婉也是名高中生,来北平投奔的亲戚也住在你们的军区大院。”宋校长突然想起来,觉得可真巧,便给两人做起了介绍。
“小婉,这位是霍团长,说不定你借住的亲戚和霍团长认识。”
“霍团长好。”苏婉黑白分明的清眸看向他,唇角微弯,像第一次见到他时,客气礼貌地打着招呼。
“你好。”霍枭寒掀起眼眸,淡漠启唇。