Anh ta không còn là một vị thần bất tử mạnh mẽ nữa mà chỉ là một "người bình thường" có tính cảnh giác cao và có thể sử dụng kiếm thuật để tự vệ.
Sau một ngày hành trình, thấy mặt trời sắp lặn, chúng tôi quyết định tìm nơi nghỉ ngơi.
Khi đi qua một vách đá, chúng tôi thấy nó được bao phủ bởi những tảng đá gồ ghề và cây cối rậm rạp, hòa hợp hoàn hảo với quang cảnh núi non và rừng cây xung quanh.
Chỉ có cơn gió thỉnh thoảng mới nhẹ nhàng thổi bay một số cành cây và lá có vẻ bình thường, để lộ ra một chút bóng tối khác thường đằng sau chúng.
Khi nhìn kỹ hơn, bạn sẽ thấy những dây leo đã bị nhuộm màu xanh thẫm theo thời gian, xếp lớp và đan xen vào nhau, giống như một tấm lưới tự nhiên, bao phủ chặt chẽ ngọn núi và che khuất lối vào hang động.
Những dây leo này có độ dày khác nhau, một số mảnh như ngón tay út, trong khi những dây leo khác dày như cánh tay. Chúng uốn lượn và leo trèo, mang theo bầu không khí cổ xưa và bí ẩn.
Không chỉ vậy, còn có tiếng thở nhẹ nữa.
Ý nghĩ bên trong có sinh vật sống hiện lên trong đầu Tạ Thanh Ly, anh ta rút kiếm ra.
Anh ta dùng kiếm đẩy tấm màn dây leo dày đặc sang một bên, một lối vào hang động lặng lẽ xuất hiện.
Cửa hang không lớn, chỉ đủ một người khom lưng đi vào, nhưng từ trong đó tỏa ra hơi lạnh cùng không khí u ám, tựa như nói lên chiều sâu cùng bí ẩn chưa từng biết, tựa như một góc bí mật bị thời gian lãng quên, đang chờ người tới khám phá. Mọi người không khỏi tò mò, khát vọng đối với thế giới ẩn giấu này.
Khi đến gần hơn, tôi có thể nghe thấy tiếng thở ngày càng nặng nề.
Cuối cùng, người ta tìm thấy anh ta ở một góc cuối hang động.