第30章镇长之谋
班子成员之间,相互看了看,神色显得有些诡秘。有的人,似乎在强忍着笑。坐在末尾记录的党政办主任蔡少华,更是掩饰不住地无声笑起来。
宋国明又问:“党委的这个决定,大家应该都没有问题吧?”
关于班子的分工,起到关键作用的也就两个层面,一个就是上级组织部门,另一个就是“一把手”。现在,组织部门不在,镇党委书记这么说,其他人自然也没什么意见,在他们看来,这个烫手山芋只要不到自己手中就好。
副职们一个个表态说“没有意见”,镇人大主任高正平也说没意见,还说:“萧委员以前是安监站的干部,对安监和矿山工作都很熟悉,让他分管,我相信镇党委政府是可以放心的。”
萧峥心想,我自己都不放心,镇党委、政府又如何放心?他深刻认识到,天荒镇人大最擅长的事情,还真是鼓鼓掌举举手,支持支持党委政府的决定。
宋国明又转向了镇长管文伟:“管镇长,我们之前商量定了,现在也没有其他意见吧?”管镇长没有看萧峥,点头说:“宋书记,我没有别的意见,我认为让萧峥同志分管安监工作是合适的。”
“那好。”宋国明看向了萧峥,“萧委员,大家都一致同意,你本人应该也不会有意见吧?”
萧峥朝镇长管文伟看去,但是管文伟依然没有朝他看。
萧峥心想,管文伟把自己卖了吗?分管安监工作,绝对是一个烫手山芋,金辉因为这个事情被行政处分,自己现在接手,前景也好不到哪里去!
假如管文伟能够坚持一下,或许能帮助自己拒绝这个岗位。可从现在的情况看,管文伟似乎并没有帮助自己坚持。管文伟不是称自己为“兄弟”吗?为什么不帮自己?
难道是管文伟挡不住宋国明的压力?还是他所谓的称呼自己为兄弟,也只是口头上说说而已?
但是,之前李海燕说,他的桌牌是管文伟特意交代放到前面去的。这又作何解释?萧峥真是有些迷惑了。
不过,这些疑问都得放一放,萧峥现在得回答宋国明的问题:“宋书记,说实话,我本人是有点意见的。我在安监岗位上待了4年了,如果可以的话,请镇党委考虑让我换一个条线,锻炼锻炼,比如组织这条线。”
萧峥此话一出,众人都露出了诧异的神情,又都看向了组织委员章清。章清神色有些尴尬,他没想到萧峥会说出这种话来,就道:“萧委员,你这是要抢我的饭碗啊?”镇党委委员、工业副镇长笑道:“跟着组织部,年年有进步嘛,我也想到组织线上来呢。”
其他班子成员,除了宋国明、管文伟都笑了起来。
萧峥之所以说想到组织线上,也不过是开个玩笑而已。他知道组织条线,章清是不会轻易让出来的。但之所以这么说,就是想让宋国明知道,自己不是软柿子,你就算把我强行摁到安监岗位上,我也要表示我不满意,而且当着你的面说出来。
“好了,大家别开玩笑了。”宋国明朝众人扫了一眼,其他班子成员就收起了笑声。宋国明又盯着萧峥道:“萧峥同志,让你分管安监工作的事情,就这样定了。我相信作为一名新的班子成员,你应该会服从镇党委政府的决定吧?”
宋国明是一把手,他代表党委,假如萧峥不服从,宋国明完全可以以此说事,或到上级党委、组织部门打小报告。萧峥肯定不能说自己不服从,暂时只能接受下来。
“宋书记,我服从组织安排。”
宋国明的表情一松,道:“那好,就这么定了。”
“宋书记,我突然想到一个问题。”
镇长管文伟忽然说话了。其他人都看向管文伟,宋国明的目光也转向了他:“管镇长,还有什么事,你说。”
管文伟道:“萧峥同志现在是党委委员,但要分管安监工作,最好同时能担任副镇长,这样开展工作才会顺利。”
Tống Quốc Minh nheo mắt nói: "Thị trưởng Quan, chúng ta đã thảo luận vấn đề này rồi, sau này hãy nói tiếp." Là bí thư đảng ủy, Tống Quốc Minh đương nhiên biết, phụ trách giám sát an toàn là trách nhiệm công tác của phó thị trưởng.
Nhưng nếu tôi giúp Tiêu Chính ứng cử chức phó thị trưởng thì tức là "song phó", điều này chắc chắn sẽ có lợi cho sự nghiệp sau này của anh ta. Tống Quốc Minh không muốn giúp Tiêu Chính đối phó với "song phó".
Khi trao đổi với Quan Văn Vĩ trước cuộc họp, Tống Quốc Minh đã nói rõ rằng tạm thời sẽ không giúp Tiêu Chính ứng cử chức phó thị trưởng, sau này làm tốt sẽ cân nhắc. Trên thực tế, ý của ông là hoàn toàn không cân nhắc. Tôi chỉ muốn Tiểu Chính chịu trách nhiệm chứ không muốn trao cho anh ta chức vụ gì.
Nhưng vào lúc này trong cuộc họp, Quan Văn Vĩ lại nhắc đến chuyện này lần nữa khiến Tống Quốc Minh rất không vui.
Tuy nhiên, Quan Văn Vĩ không có ý định lùi bước. Ông giải thích, "Thư ký Tống, tất cả các thành viên trong nhóm đều ở đây. Tôi nói sự thật với anh. Tôi cũng đang nghĩ đến bản thân mình. Mọi người đều biết rằng anh nên làm công việc của mình nếu anh ở vị trí của mình, và anh không nên làm công việc của mình nếu anh không ở vị trí của mình. Nếu Ủy viên Tiêu không phải là phó thị trưởng, anh ta không thể phụ trách giám sát an toàn, bởi vì bản thân giám sát an toàn là một ngành công tác của chính phủ. Ngay cả khi Đảng ủy của chúng tôi yêu cầu anh ta phụ trách, nó sẽ không tuân thủ các quy định về thành lập các thể chế và chức vụ lãnh đạo.
Nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, không thể truy cứu trách nhiệm của đồng chí Tiêu Chính được, chẳng phải tôi phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm sao? Vì tôi là thị trưởng, nếu không có phó thị trưởng phụ trách thì trách nhiệm thuộc về tôi!